Hàng này, cô bé lớp 8 này phải bế em nhỏ cùng đến trường vì hai chị em sinh ra đã không biết mặt bố, mẹ tâm trí không bình thường bỏ đi suốt ngày.
Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh nhưng có lẽ khi nhắc đến hoàn cảnh của hai chị em Nguyễn Thị Hiền (13 tuổi), trú xóm 3, xã Thanh An, huyện Thanh Chương, tỉnh Nghệ An ai cũng xót xa, chạnh lòng.
Hiền năm nay mới 13 tuổi vẫn đang cắp cặp đến trường nhưng em vừa làm chị, vừa làm mẹ của đứa em mới 14 tháng tuổi. Hai chị em sinh ra đã không biết mặt bố, chỉ biết rằng hai chị em cùng mẹ nhưng khác cha. Mẹ tâm trí không bình thường nên thường xuyên đi biệt tăm trong nhiều ngày. Vì vậy, mỗi ngày đến trường Hiền đều phải bế em đi cùng.
Hai chị em sống ở căn nhà cấp 4 nhỏ siêu vẹo, chẳng có một vật gì có chút giá trị nằm chênh vênh giữa lưng chừng đồi. Thậm chí, cả chiếc giường nằm ngủ cũng đã hư hỏng. Hiền phải đưa thanh nan giường xuống đất để hai chị em có chỗ nằm tạm.
Cô bé Hiền kiên cường trở thành mái nhà cho chính đứa em nhỏ bé của mình. Ai hỏi em bố mẹ em đâu em cũng chỉ có thể lắc đầu nói em không biết.
Cô bé lớp 8 ngậm ngùi chia sẻ ước mơ có một bữa cơm gia đình trọn vẹn: “Mẹ đi nhiều ngày rồi cũng chưa thấy về. Em cũng chẳng biết mẹ đi đâu. Có những lúc mẹ đi cả tuần không về. Mấy hôm nay, có một số đoàn từ thiện về cho gạo và tiền, em cũng muốn mua một ít thịt về, nếu có mẹ thì cả nhà vui biết mấy”.
Có khi mẹ bất ngờ trở về, lúc tỉnh táo thì sẽ cho em bé bú sữa, còn khi lên cơn thì bỏ hai chị em ở nhà tự chăm nhau rồi lang thang khắp nơi. Từ khi có em, mọi việc trong nhà đều do Hiền lo liệu. Từ việc giặt tã, thay bỉm, cho em uống sữa,…
Cũng không còn cách nào khác, Hiền phải bế em đến trước cổng trường nhờ bà bán nước trông giúp. Đoạn đường 4km, ngày nắng cũng như ngày mưa, Hiền đã đi học cùng em như vậy.
Thế nhưng nhiều khi em khóc quấy đòi sữa, Hiền đành bỏ dở buổi học để trông em. Hai chị em sống qua ngày nhờ phần lớn sự giúp đỡ của bà con xóm làng, bà ngoại cũng đã già yếu nên không thể chăm nom hai đứa cháu nhỏ.
Cô bé lớp 8 chẳng có ước mơ gì cao sang ngoài việc được đến trường học, được ăn những bữa cơm cùng với em nhỏ và người mẹ tâm trí không bình thường của mình. Thế là đủ!
Mtuan(Tổng Hợp)/ Thongtinngaynay.com