Không phông bạt, chẳng đám cưới rình rang, hai bóng lưng còng đến với nhau vì cùng chung cảnh không nhà cửa, không người thân. Hơn 50 năm qua cặp vợ chồng nghèo luôn dựa vào nhau sống cuộc đời lênh đênh giữa bãi nổi sông Hồng.
Ông Nguyễn Văn Thành (84 tuổi) và bà Nguyễn Thị Thủy (83 tuổi) sống trong một ngôi nhà nổi dựng tạm trên trên sông Hồng, đoạn dưới chân cầu Long Biên (Hà Nội).
Ông Thành quê gốc ở Thanh Hóa, năm ông 10 tuổi thì cha mẹ mắc bạo bệnh qua đời. Không anh em, họ hàng thân thích, cậu bé Thành khi ấy sống lang thang khắp các ngả đường, xó chợ, từ đi ăn xin, đến rửa bát đũa, làm thuê… để nuôi sống bản thân.
16 tuổi, ông khăn gói ra Hà Nội kiếm sống rồi được một phụ nữ không con cái nhận làm con nuôi. Những tưởng cuộc đời đã lần nữa mỉm cười với ông nhưng không, vài năm sau thì người mẹ nuôi ấy mắc bệnh rồi qua đời. Ông Thành trở về những tháng ngày mồ côi, bơ vơ không nơi nương tựa. Lang thang khắp phố phường Hà Nội, ai thuê gì ông Thành làm nấy cốt chỉ để kiếm bữa ăn qua ngày.
Mãi sau này, ông Thành mới gặp rồi nên duyên cùng bà Thủy. Bà vốn là người quê Thái Bình, cùng chung cảnh không họ hàng thân thích nên ông bà đồng cảm và thương nhau nhiều hơn.
Ông vẫn nhớ như in ngày mình “nhặt” được vợ:
“Tôi vẫn nhớ như in lần đầu tình cờ gặp bà ấy, đó là là ngày 26/9 năm 1969 khi tôi đang đi lang thang ở ga Hà Nội thì thấy bà ấy nhặt những hạt gạo người ta đánh rơi ở sau ga cho vào ống bơ để nấu. Tôi liền lại hỏi han rồi nghe bà ấy chia sẻ hoàn cảnh không người thân thích, sống lang thang ở Hà Nội.
Lúc đó, tim tôi bồi hồi đến lạ. Trái tim như mách bảo tôi mạnh dạn thổ lộ: Cô về ở với tôi đi, rồi cùng nhau mò cua bắt ốc sống qua ngày”, ông Thành tâm sự.
“Lúc đầu nghe ông ấy nói vậy, tôi cũng ngần ngại vì không biết ông ấy có thật lòng hay không. Nhưng khi nhìn ánh mắt ông ấy, tôi cảm thấy tin tưởng và quý mến nên đã đồng ý, rồi hai đứa dắt tay nhau về thổi lửa nấu cơm chung”, bà Thủy cười trong nước mắt.
Sau một thời gian về sống chung thì chiến tranh bất ngờ xảy ra, ông bà phải lên Yên Bái – Lào Cai để sống bằng nghề kiếm củi, hái măng. Mãi đến khi hòa bình lập lại, vợ chồng ông bà mới về Hà Nội. Cuộc sống mưu sinh cực khổ nên ông bà xin lên Ba Vì – nơi có trại giáo dưỡng dành cho người cơ nhỡ, lang thang. Tại đây, hai vợ chồng đã gắn bó đến gần 20 năm và có vô vàn kỷ niệm của tuổi thanh xuân. Hàng ngày, bà chăm sóc vườn rau, còn ông làm nghề bốc mộ thuê trong vùng. Thế nhưng sau này vì một lý do khách quan, ông bà lại rời xa nơi ấy, quay về với cuộc sống lang thang…
“Cách đây khoảng 10 năm, chúng tôi lại về Hà Nội sống dưới chân cầu Long Biên để cùng mưu sinh, ai thuê gì làm nấy. Chúng tôi cũng được rất nhiều người thương và quyên góp để dựng một chiếc thuyền làm nơi trú ngụ với hi vọng có thể ở bên nhau đến hơi thở cuối cùng”, bà Thủy vui mừng kể.
Đến nay, ông bà đã có hơn 50 năm đồng cam cộng khổ nhưng mỗi khi nhắc về kỉ niệm những ngày đầu gặp nhau, đôi mắt ông Thành vẫn long lanh hạnh phúc. Tuổi đã ngoài 80 nên đôi tai của ông Thành giờ nghe không rõ nữa.
Bà Thủy vì bị thấp khớp nên chỉ quanh quẩn ở nhà trồng vài luống rau ăn. Trải qua hơn 50 năm chung sống nhưng ông bà không có mụn con. Cách đây vài năm bà Thuỷ thấy mắt mình mờ dần nhưng không có tiền chữa trị. Đến khi có người đưa đi bệnh viện thì đôi mắt đã mù loà không thể cứu chữa.
Ông Thành hàng ngày vẫn lang thang cùng chiếc xe đạp khắp phố phường để nhặt phế liệu, chai lọ bán kiếm tiền lo cho cuộc sống của hai thân già.
“Nhiều lúc nghĩ buồn tủi nhưng không biết làm thế nào. Số phận ông trời cho mình đến với nhau hạnh phúc rồi.
Hai năm nay tôi mù hẳn, nghĩ cũng buồn lắm vì chẳng thể đi lại. Trước mắt lành lặn còn phụ ông ấy cơm nước, trồng luống rau ăn, giờ ngồi một chỗ. Tối ông đi nhặt rác sợ tôi không may ra ngoài trượt ngã xuống sông liền khoá cửa lại. Ông nhặt phế liệu đến gần sáng thì trở về nhà“, bà Thuỷ trải lòng.
Ông Thành cười bảo: “Cuộc sống về già của chúng tôi chẳng có gì rồi cũng về với cát bụi. Thế nhưng chúng tôi luôn vì nhau, hạnh phúc bên nhau. Tôi là ánh sáng của bà, bà là nơi lắng nghe tâm sự của tôi. Còn khoẻ mạnh ngày nào chúng tôi còn chăm lo cho nhau ngày đó“.
Dù trong hoàn cảnh nào thì tình cảm của hai ông bà dành cho nhau chưa khi nào vơi cạn. Trong căn nhà dựng tạm chông chênh giữa sông nước, hai bóng lưng còng nương tựa vào nhau, sẻ chia, lo lắng khiến bao người ngưỡng mộ.