Vượt qua mọi rào cản, chàng trai 8x quyết tâm tán đổ bằng được cô gái khuyết tật nhưng tâm hồn cao đẹp.
Cổ tích giữa đời thường, đó là những gì mà người ta nói về chuyện tình của cô gái khuyết tật Đỗ Thu Hương (SN 1985, ở Hà Nội) và chàng trai hào hoa Nguyễn Trung Mạnh (SN 1983, quê Thái Bình). Cặp đôi đã vượt qua mọi rào cản, cùng nhau đi trên con đường mang tên “hạnh phúc”
Lấy nhau bao nhiêu năm nay nhưng chị Thu Hương vẫn luôn cảm thấy may mắn khi chồng yêu thương, chiều chuộng mình. Mặc kệ ánh mắt của người ngoài, anh Mạnh đã đến và mở cánh cửa trái tim của cô gái trẻ tự ti vì đôi chân không lành lặn.
Chị Hương chia sẻ, chị vốn sinh ra bình thường như bao người, nhưng cơn sốt rét năm 8 tuổi đã khiến đôi chân của chị bị tê liệt, co rúm. Nhìn tương lai của đứa con bé bỏng đang tuổi ăn tuổi lớn dần sụp đổ trước mắt, bố mẹ chị chạy ngược xuôi vay mượn tiền làm phẫu thuật hạ bàn chân cho con.
Ngày đó, thân xác bị giày vò, đau nhói như ngàn cái đinh đâm thẳng vào da thịt, nhưng, bệnh tình của mình vẫn không thuyên giảm. Cuộc đời chị gắn liền với chiếc xe lăn từ đó.
Ở tuổi 18, cái tuổi tràn trề sức sống và khát vọng với bao người thì chị lại ném mình trong bốn bức tường kín với sự tự ti và mặc cảm. Nỗi ám ảnh về ngoại hình khiến chị Hương ngày càng sống khép mình, trái tim nhỏ bé ấy dường như đã khép chặt lại.
Thế nhưng không muốn trở thành người vô dụng, chị học làm tranh giấy. Thấy nhiều bạn còn có hoàn cảnh khó khăn hơn mình, Hương đã trích số tiền bán tranh thu được ủng hộ quỹ của nhóm Ước mơ xanh Hà Nội.
Những lần giao lưu tại nhóm tình nguyện cũng là nơi tình yêu bắt đầu của chị với anh Nguyễn Trung Mạnh – một thanh niên đẹp trai và hoàn toàn khỏe mạnh. Anh Mạnh là một chàng trai gốc Thái Bình lên thành phố lập nghiệp.
“Lần đầu tiên nhìn thấy cô gái nhỏ bé, dù vất vả để di chuyển trên chiếc xe lăn nhưng vẫn hồ hởi, xông xáo giúp đỡ mọi người khiến tôi thực sự ấn tượng. Chính nụ cười hồn nhiên, trái tim ấm áp của Hương đã khiến tôi rung động. Sau buổi đầu gặp mặt, về nhà tôi quyết tìm facebook của Hương để nhắn tin làm quen”, anh Mạnh vui vẻ kể lại.
Những cuộc điện thoại, những tin nhắn chuyện trò ngày càng nhiều hơn. Chị chia sẻ với anh về công việc làm tranh giấy, về những ngày tháng tủi nhục khi sống trong hình hài khiếm khuyết, còn anh kể với chị về quê hương mình, về nỗi vất vả nhọc nhằn của chàng trai nghèo lên thành phố lập nghiệp. Giữa họ dần hình thành sự đồng cảm sâu sắc, từ những người bạn tri kỷ, họ yêu nhau lúc nào không hay.
Ngày anh quyết định công khai tình cảm với chị cũng là ngày cả hai vấp phải sự phản đối quyết liệt từ tất cả mọi thành viên trong gia đình. Nghe tin con trai yêu một cô gái khuyết tật, bố mẹ anh sốc không nói nên lời, liên tục gọi điện khuyên ngăn con suy nghĩ lại. Ngày đưa chị về ra mắt, anh nhận được vô vàn lời nói cay nghiệt và những dèm pha. Những câu nói đó chẳng khác gì những vết dao cứa vào lòng khiến anh chị tổn thương rất nhiều.
Mặc kệ ai nói gì, mặc sự phản đối từ gia đình, họ hàng, anh vẫn luôn đứng ra bảo vệ chị
“Tôi không nhớ nổi mình đã phải khóc bao đêm trong những ngày ấy. Từ khi biết chuyện nhà anh Mạnh phản đối kịch liệt, bố mẹ tôi cũng khuyên ngăn tôi từ bỏ vì sợ tôi sẽ khổ. Nhìn những giọt nước mắt tủi hờn của mẹ, tôi càng thấy xót xa cho số phận nghiệt ngã của mình”, chị Hương xúc động nhớ lại.
Trải qua bao nhiêu sóng gió, tưởng chừng như có lúc phải chia xa vì sự phản đối kịch liệt của gia đình. Nhưng cuối cùng, tình yêu ấy cũng làm lay động lòng người. Chính tình cảm chân thành, sự hy sinh cao cả cộng với bản lĩnh của người đàn ông đã giúp anh phá bỏ những định kiến của mọi người để đến bên chị, bảo vệ và che chở cho chị.
Đám cưới anh chị cũng được cha mẹ hai bên đồng ý và được tổ chức vào một ngày đầu năm 2015. Anh Mạnh đã quyết tâm sẽ làm đôi chân cho chị suốt quãng đời còn lại để bù đắp những thiệt thòi mà chị đã phải trải qua.
Một mình gánh vác trọng trách gia đình. Vất vả là thế, nhưng anh không kêu ca nửa lời vì anh biết vợ anh là người rất nhạy cảm và hay suy nghĩ. Anh kiếm việc làm thêm và tự xoay sở cho tổ ấm riêng của mình bớt khó khăn.
Dù không quá dư giả về kinh tế nhưng tổ ấm nhỏ của anh chị lúc nào cũng vui vẻ, hạnh phúc. Chị Hương vui mừng chia sẻ: Trải qua gần 6 năm chung sống, tôi hạnh phúc với tổ ấm riêng của mình. Hiện tại, gia đình tôi đang chuẩn bị đón thêm một thành viên mới”.
Mtuan(Tổng hợp)/Thongtinngaynay.com