Bé gái đáng thương nhiều đêm học xong không dám tắt điện, cháu sợ bệnh của mẹ tái phát không may bỏ cháu mà đi.
Mới 10 tuổi nhưng cô bé đã trở thành trụ cột gia đình, vừa đi học, vừa làm việc, gánh nặng gia đình đè nặng đôi vai cô bé ngoài sức tưởng tượng.
Đó là hoàn cảnh của cô bé Đặng Thị Ngọc Châu, 10 tuổi, xóm 8, xã Đức Thành, huyện Yên Thành, tỉnh Nghệ An. Ở các tuổi đáng lẽ được yêu thương, bao bọc bởi gia đình chỉ cần ăn và học thì cô bé lại là trụ cột bất đắc dĩ cho cụ và mẹ.
Một nhà ba người phụ nữ yếu ớt của cô bé sống trong căn nhà cấp 4 nghèo nàn nằm sâu trong xóm nhỏ.
Ảnh: Internet
Châu kể, hàng ngày đi học về, mỗi khi thấy mẹ và cụ ngoại ngủ thì em lại tranh thủ, quét sân, quét nhà và làm những việc vặt trong gia đình. “Mẹ cháu bị bệnh không được minh mẫn như người bình thường còn cụ ngoại già yếu nằm trên giường cả ngày.”
Quanh căn nhà không có đồ vật gì giá trị ngoài bộ bàn ghế cũ kỹ và hai chiếc giường đặt cuối góc nhà mà bà cụ ngoại với mẹ Châu đang nằm. Cánh cửa sổ rách nát gió rít qua từng cơn khiến mẹ và cụ của Châu run lên.
Ảnh: Internet
Ảnh: Internet
Châu tâm sự bố bỏ đi khi bé mới được 1 tuổi. Hai mẹ con dìu dắt nhau về ở với cụ và bà ngoại rồi ông bà cũng qua đời, còn cụ ngoại 90 tuổi ốm yếu nằm liệt giường đã nhiều năm.
Vốn là người phụ nữ hiền lành, đảm đang nhưng sau khi mới sinh bé Châu, người chồng bỏ đi, từ đó chị Nguyễn Thị Nga rơi vào tình trạng hoảng loạn nặng. Nhà nghèo, thuốc thang không đến nơi đến chốn khiến người chị đờ đẫn, mất khôn.
Cuộc sống của ba người lâm vào những chuỗi ngày thiếu thốn đủ thứ cơ cực. Châu lớn lên trong bát cháo, nắm rau của hàng xóm thương tình. Bây giờ, tuy mới 10 tuổi nhưng em bất đắc dĩ trở thành trụ cột. Sau những giờ tan trường, Châu làm đủ mọi việc từ nấu ăn, tắm rửa, thuốc thang cho mẹ và bà.
Ảnh: Internet
“Nhiều đêm mẹ lên cơn cháu chỉ biết lấy dầu xoa bóp chứ không biết kêu ai được. Thấy mẹ vật vã cháu cũng khóc theo. Đã rất nhiều lần như thế rồi, cháu chỉ biết ôm mẹ mong trời sáng thôi”, Châu òa khóc nức nở.
Bữa ăn của cô bé chỉ có nồi cơm trắng, vỏn vẹn bát nước mắm và mấy con cá kho. Cụ của Châu không chịu ăn khiến Châu cũng buông bát. Ngoài những thiếu thốn về cái ăn hàng ngày em còn thiếu đi hơi ấm, vòng tay của người bố, bữa cơm của 3 người cứ thế chan đầy trong nước mắt.
Ảnh: Internet
Ảnh: Internet
Tuy nhỏ tuổi nhưng hoàn cảnh gia đình đã tôi luyện cho em về tính sự chịu khó, siêng năng. Bốn năm tiểu học, năm nào em cũng được nhận giấy khen về thành tích học tập của mình.
Mọi chi phí phí ăn uống, thuốc men, tiền học chỉ trông chờ vào vài trăm nghìn tiền trợ cấp của cụ và mẹ. Hàng xóm thương tình nay cho lon gạo, mai bó rau… Những lúc ốm đau bé chỉ biết mong có phép màu để vượt qua.
Mtuan (Tổng hợp)/Thongtinngaynay.com